một buổi sáng dậy sớm cảnh vật xung quanh thật yên bình tĩnh lặng không khí mát mẻ với trong lành vô cùng có chút gió lành lạnh ,,, tự nhiên trong đầu có biết bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ vô cùng ,,, nhìn cảnh vật xung quanh tự nhiên nhớ về những ngày tuổi thơ trên con đường quen thuộc kia cảnh vật khiến nhớ lại bao điều ,,, quá khó để tả đc cảm giác đó xong tự nhiên cảm xúc đó mất dần theo đó là suy nghĩ về những khó khăn nỗi sợ hãi của riêng tôi ,,, tiếp đó là nhớ về mỗi sáng dậy đi học của năm cấp 3 và cố gắng để trở lại cảm giác tưởng tượng mình đang đi học ,,, nghĩ về những điều thường ngày đó thấy cảm giác càng được bình yên hơn dù h không còn đc trải qua cảm giác đó nữa những điều khiến tôi cảm thấy sợ hãi cảm giác bất an hay đại loại là những chuyện sui rủi mà tôi hay nghĩ tới đều tan biến ,,, tôi đối chiếu và hình dung dù sự việc dó có xảy ra tại đây tôi vẫn không hề sợ vì cái sự quen thuộc và bình an nơi đây khiến tôi mất hết cảm giác sợ hãi …. cảm giác thật khó tả giá mà…. có thể tả hết đc cái cảm giác đó vào đây thì thật tuyệt vời ,,, nghĩ về những năm cấp 3 thời sưa mình đâu có những bộn bề lo toang này nọ như vầy sao h thấy mình càng trở nên yếu đuối hơn ,,, sự so sánh trong đầu bỗng dưng diễn ra về những lúc tôi gục ngã thấy yếu đuối và tệ hại với lúc còn đi học không lẽ tôi h còn tệ hơn 1 đứa học sinh thời xưa sao???? khốn nạn thật … tôi đối chiếu sự việc xảy ra với tôi và nếu là thời xưa tôi lại thấy mình mạnh mẽ hơn nếu là tôi thời đấy tôi lại cảm thấy vô tư hơn không có nhiều cảm xúc và phải gục ngã tệ hại như bây h sau đó là nhiều cảm xúc và suy nghĩ liên kết từ sự việc này đến sự việc kia một cách khó tả ...tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc này tôi muốn luôn có cảm giác bình yên và hoà hợp giữa những điều tốt lành và sự sợ hãi những điều kinh khủng, sự bất an mà tôi hay nghĩ làm một để cuộc sống được cân bằng không quá lưu luyến về quá khứ và những điều kinh khủng kia cũng tan biến đi …. những biến cố và những khó khắn đến với mình nhưng nếu biết đặt rồi suy nghĩ về những điều này thì cảm giác như mọi thứ dường như trở nên dễ dàng hơn hẳn …. lúc này lại chợt nghĩ ra hàng bao nhiêu việc cần làm thậm chí nghĩ còn không có đủ thời gian để làm những việc đó nữa xong lại bị dập tắt bởi những suy nghĩ khác nó quá phức tạp tôi chợt nhận ta tự nhiên sao phải nghĩ tự tạo ra những suy nghĩ này rồi phải luẩn quẩn trong khi đó h này đang nằm trên dường ngủ cơ mà thật khốn nạn …. thiết cmn nghĩ mình già rồi sao ,,, h này đáng lẽ phải đi ngủ để tận hưởng những cảm giác sung sướng kia chứ ,,,, tiếp tục những vòng lẩn quẩn trong suy nghĩ là sợ phải lặp lại cuộc sống tầm thường và những khoái cảm vô vị đó , tại sao lại không đi làm những việc cần làm và thực hiện những mục đích mình đang mong chờ kia đi ,,,, về những điều trong tương lai có cố gắng thì mới tạo ra được những điều tuyệt vời của riêng mình tại sao phải suy nghĩ rằng h này mọi ng đang như thế mình cũng phải như thế … thật khó để tả những cảm xúc lúc này vì nó quá rối nó là 1 mớ suy nghĩ phức tạp trong đầu khó có thể tả ra được !!!! rồi cái cảm giac đó những suy nghĩ đó đang dần mất đi trong con người tôi chợt mất hết đi những điều phấn khởi tỉnh táo kia những động lực để làm việc ,,, tôi bắt đầu thèm cảm giác đc ngủ và suy nghĩ cuối cùng là dù có đi đâu về đâu thì tôi cũng chỉ thay đổi đc một phần trong con người tôi và cái cảm giác và nơi mảnh đất này đã xây dựng nên con ng tôi và có đi đâu về đâu chăng nữa dù quay trở lại nơi đây tôi vẫn sẽ có những cái suy nghĩ i hệt những gì mà tôi đã từng ở nơi đây vẫn sẽ tiếp tục những hành động những suy nghĩ và cảm giác như những ngày thường tại nơi đây …. tôi cần một giấc ngủ để tỉnh táo hơn bao h hết …………. the end
#tracy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét